Luyện tập, Trắc Nhiệm: Đề 3
Câu 1 (TVCBL3-4530)
Thuyền chúng tôi đang xuôi dòng Bến Hải – con sông in đậm dấu ấn lịch sử một thời chống Mĩ cứu nước. Đôi bờ thôn xóm mướt màu xanh lũy tre làng và những rặng phi lao rì rào gió thổi.
Từ cầu Hiền Lương thuyền xuôi khoảng sáu cây số nữa là đã gặp biển cả mênh mông. Nơi dòng Bến Hải gặp sóng biển khơi ấy chính là Cửa Tùng. Bãi cát ở đây từng được ngợi ca là “Bà chúa của các bãi tắm”. Diệu kì thay trong một ngày, Cửa Tùng có ba sắc màu nước biển. Bình minh, mặt trời như chiếc thau đồng đỏ ối chiếu xuống mặt biển, nước biển nhuộm màu hồng nhạt. Trưa, nước biển xanh lơ và khi chiều tà thì đổi sang màu xanh lục.
Người xưa đã ví bờ biển Cửa Tùng giống như một chiếc lược đồi mồi cài vào mái tóc bạch kim của sóng biển.
Bài văn tả cảnh vùng nào?
Câu 2 (TVCBL3-4531)
Trong một ngày, Cửa Tùng có mấy sắc màu nước biển?
Câu 3 (TVCBL3-4532)
Trong câu: "Trưa, nước biển xanh lơ và khi chiều tà thì đổi sang màu xanh lục" từ nào là từ chỉ đặc điểm?
Câu 4 (TVCBL3-4533)
Trong các câu dưới đây, câu nào có hình ảnh so sánh?
Câu 5 (TVCBL3-4534)
Câu “Khi chiều tà, nước biển chuyển sang màu xanh lục.” thuộc mẫu câu nào đã học?
Câu 6 (TVCBL3-32471)
BÀI HỌC CHO TRỐNG CHOAI
Trống Choai là một cu cậu rất đẹp mã với bộ lông rực rỡ, óng mượt và chiếc mào đỏ chót. Trống Choai rất kiêu ngạo. Mới mờ sáng, cậu chàng đã vươn cổ gáy "ò...ó...o" inh ỏi cả một vùng. Cô Mái Vàng sợ đàn con của mình thức giấc, te tái chạy ra nhờ Trống Choai làm ơn hạ bớt giọng cho đàn con của cô ngủ, nhưng Trống Choai không nghe, nói rằng phải gáy thật to mới oai. Nói rồi Trống Choai lại tiếp tục cất tiếng gáy một hồi. Gáy rồi, nó hợm hĩnh khoe với cô Mái Vàng, nó đã học hết các võ của họ nhà gà nên chẳng ngán gì bọn cáo. Trống Choai vừa dứt lời, một con cáo từ trong bụi cây nhảy xổ ra định vồ Trống Choai. Trống Choai khiếp đảm, chưa biết phải làm gì thì cô Mái Vàng đã xù lông, tung người, giơ ra những móng chân sắc nhọn trước mặt cáo và la lối "quác, quác" om sòm. Bị tấn công bất ngờ, cáo tối mắt không hiểu chuyện gì vội lủi mất.
Trống Choai hoàn hồn, xấu hổ, nói lời cảm ơn với cô Mái Vàng và xin lỗi cô về chuyện lúc sớm.
Theo Nguyễn Đức Huy
Trống Choai là chú gà như thế nào?
Câu 7 (TVCBL3-32472)
Ê-ĐI-XƠN VÀ BÀ MẸ
Hôm đó, Ê-đi-xơn vừa đi ra ga thì mẹ ở nhà đau bụng dữ dội. Bố bận đi làm. Khi chị Ta-ni-a về, mẹ thều thào bảo chị đi gọi em và mời bác sĩ.
Bác sĩ đến khám bệnh và cho biết: bà đang đau ruột thừa, phải mổ ngay, chờ đến sáng thì muộn quá. Nhưng trời cứ tối dần, mà dưới ánh sáng đèn dầu thì làm sao mổ được. Thấy bác sĩ lo lắng, Ê-đi-xơn hỏi ông:
- Thưa bác sĩ, nếu thắp sáng tất cả đèn dầu lên để mổ thì có được không ạ?
- Không được, vì không đủ ánh sáng, mổ như thế nguy hiểm lắm.
Ê-đi-xơn ôm đầu suy nghĩ, niềm thương mẹ day dứt trong lòng. Đột nhiên, cậu bé nhìn thấy ánh đèn sáng chói phản chiếu từ miếng sắt tây trên tủ. Một tia sáng lóe lên trong đầu: "Sao không mượn tấm gương lớn ở hiệu tạp hóa về và cho phản chiếu thật nhiều ánh đèn cho sáng hơn?". Thế là cậu liền chạy đi mượn ngay tấm gương lớn. Lát sau, tất cả đèn dầu trong nhà được thắp sáng và đặt trước gương. Xong xuôi, cậu sang phòng bên, gặp bác sĩ và tự hào nói:
- Thưa bác sĩ, đã có đủ ánh sáng rồi ạ! Mời bác sĩ sang xem.
Bác sĩ sang phòng bên nhìn ánh đèn, nét mặt ông rạng rỡ hẳn lên:
- Cháu làm thế nào mà tài thế, hỡi cậu bé thông minh! Bác sẽ bắt đầu ngay!
Rạng sáng thì mổ xong. Bà mẹ thoát khỏi tay thần chết. Ê-đi-xơn cứu được mẹ nhờ sáng kiến của mình.
Theo cuốn Ê-đi-xơn
Nêu đặc điểm nổi bật của cậu bé Ê-đi-xơn trong câu chuyện?